Thứ Năm, 1 tháng 9, 2016

Vấn đề bí ẩn phía sau nhị lần tự tử không chết!

Tags

Đã từng chạm tới cái chết khi tột cùng của sự khổ cực làm cho tôi không còn luyến tiếc nuối cõi bụi trần. Câu chuyện cuộc đời tôi như chỉ có thể viết trên tiểu thuyết. Là người mẹ đơn thân, tôi quẫn trong đói khát và bệnh tật. Nhị lần tự vẫn không thành, sau cùng tôi cũng hiểu nguyên do vì sao tôi chẳng thể chết… Là con gái hình thành trong thời chiến, đao binh, lại trên vùng đất có năng lực tài chính thấp quanh năm bụi than nhuốm một mầu đen phủ kín đáo. Vùng đất Hà Tu nơi cái nắng gắt gao, cái gió hồ mặn mà, thời bao cấp nghèo khổ loanh quanh năm. Cú sốc tuổi trẻ khi tôi còn rất trẻ, cũng có một chút sắc đẹp, là con gái Hà Tu trên vùng than lại có nước da nõn nường. Năm 1982 tôi lập mái ấm, sinh con được 6 04 tuần thì chồng chết. Thời đó đói lắm không như hiện nay, cái khổ chồng chất lên cái khổ. Tôi ở vậy nuôi con bữa no bữa đói. Bệnh tật mở màn từ đó xuất hiện, còn rất trẻ nhưng tôi đã bị viêm dây thần kinh tọa. Lúc đầu nó chỉ tê so bì chân tay, vì không có tiền nên tôi cũng đành nhẫn nhịn. Bệnh ngày một nặng, tới năm nam nhi tôi lên bảy, đó là quãng thế cục được tổ chức như địa ngục nai lưng gian đối với tôi. Tình thương của con đã giúp tôi thêm quyết tâm sống Cái đau nó gặm nhấm buốt nhức làm cho tôi không chịu được, đi chữa chạy nhưng không đỡ mà còn nặng hơn, tôi xin về. Tôi bị nằm liệt trên giường nhỏ xíu gò và khổ sở, lúc ấy là mùa đông trời rất lạnh. Gió và cái rét buốt da buốt giết mổ luồn tham gia căn nhà tuềnh toàng chẳng có thứ gì giá trị cao. Đứa con côi cút khổ thân của tôi, một đứa trẻ mới chỉ bảy tuổi đã phải khiến cho toàn bộ mọi việc, từ cơm nước, quét dọn tới để mắt bón mớm cho người mẹ chỉ còn nhân thức chảy những dòng nước mắt bất lực… doi than 2Tuổi thơ của con là những đêm lo âu lúc bão giông không có vòng tay vững chắc của thân phụ, là những sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất mẹ. Ảnh mang tính minh họa – Ảnh: Internet. Trái tim tôi cuộn thắt trong nỗi niềm thương con, nước mắt cứ cạn dần trước hình ảnh đứa trẻ câm lặng lúi húi từng ly từng tí. Tuổi thơ của con là những đêm sợ hãi lúc bão giông không có vòng tay vững bền của cha, là những lo lắng một ngày nào đó sẽ mất mẹ khi nhận ra mẹ run rẩy ngã nhào vì bệnh tật. Sự cố gắng của con như mầm sống nhỏ nhoi giúp tôi thêm quyết tâm sống. Liên miên tương tự lại sẵn cái nghèo đói đeo đẳng, chúng tôi trở nên kiệt quệ không còn gì để bán, bữa cơm đơn giản chỉ là bát cháo hoa qua ngày. Một hôm tôi phát sinh ra một kín đáo… Con tôi trốn mẹ đi làm cho đêm, nó kiếm được đội than đêm để kiếm thêm chút tiền lo cho mẹ. Tôi chẳng thể thốt lên lời với tấm lòng mênh mông của nó, nó nhanh nhảu vội vàng: “Mẹ, mẹ đừng mắng con, giờ mẹ bé bỏng nằm đây, nhà bản thân gian truân, con đi đội than cùng với bạn để kiếm thêm tiền, chứ mẹ ốm đau thế này chỉ húp cháo cầm hơi thì làm cho sao mà khỏi được”. Nghe những lời này nước mắt tôi chỉ còn chảy ngược vào tim, xót xa và cùng cực. Tôi đã chạm vào cái chết lần thứ nhất nhưng bị thoái thác… Tôi chẳng thể khiến gì, tham gia cái thời ấy khi chưa xóa bỏ bao cấp khách hàng nào cũng khổ, khách hàng nào cũng phải lo từng bữa ăn nhất là những ngày giáp hạt. Mùa đông năm nay sao lạnh thế, bệnh tâm thần tọa của tôi đã biến chứng sang viêm và thoái hóa các khớp xương toàn thân thể. Tôi bị mất ngủ, nghĩ suy phổ quát lại bị loét dạ dày, rối loạn tiền đình. Tôi đi chữa chạy, bác sĩ bảo bệnh chẳng thể chữa được nên lại trở về uống thuốc cầm cự. Tôi nằm trên giường như cái xác ve còng queo suy nghĩ về tương lai mờ mịt, không mua ra được lời giải nào cho số mệnh của chính mình. Một đám mây u ám che phủ trong đầu tôi khi ấy chỉ còn lại một chữ “chết”. Tôi cố gắng lần bò ra phía ngoài giường vớ được mẩu phấn ghi xuống dưới sàn nhà: “Gửi lại cháu cho dì, sau khi chị qua đời, dì bán ngôi nhà này lấy tiền nuôi cháu”. Nước mắt nhạt nhòa rơi lã chã mang theo bao nỗi niềm cay đắng tủi hờn, xót thương cho số mệnh hẩm hiu của bản thân, thương đứa con còn thơ ấu trong khoảng đây một bản thân côi cút trên đời. Nhưng biết khiến sao khi chính tôi là gánh nặng, là nặng nhọc cho những người tôi mến thương nhất… Tôi lại cố gắng bò lên đầu giường nơi có đoạn dây điện hở, một tay đỡ người một tay tôi nắm vào đoạn dây hở đó. Tôi cảm chiếm được luồng điện xẹt qua người, tay và chân tôi giật lên liên tiếp, co hớt tóc, khi tim tôi giật mạnh và đập liên hồi: kịch, kịch, kịch… ngay lúc ấy tôi biết là chính mình sẽ chết… Cái khổ chồng chất thêm cái khổ, tôi hoàn toàn bế tắc Sau đợt vấn đề trị tôi trở về nhà và được nhân thức, run không may thế nào hôm ấy em tôi lại sang đúng lúc nên đã gọi láng giềng đưa tôi đi cấp cứu. Tôi được sống và quyết định cố gắng làm ăn nuôi con. Tuy nhiên trong giai đoạn tôi nằm yếu tố trị ở bệnh viện, có một đồng nghiệp anh ấy có cảm tình với tôi ba năm có lẻ. Biết anh ly thân nên tôi cũng hạn chế, mà thân thể lại bé đau bệnh tật không muốn người khác khổ. Trong lúc cùng quẫn cô độc anh đã chìa bờ vai cho tôi dựa dẫm… Tôi sinh đứa con thứ hai là một nhỏ tuổi gái không danh chính ngôn thuận. Bến đỗ thứ nhị không có gì ràng buộc nên cũng tan đi gấp rút. Đứa con trai cho đến tận hiện giờ cũng chưa một lời ân oán trách mẹ đã sinh em. 1471488991825_4714Ba mẹ con no đói có nhau, đứa đại trượng phu cho tới tận bây giờ cũng chưa một lời oán thù trách mẹ đã sinh em. Sức khỏe tôi như sớm nắng chiều mưa, cứ lai dai tương tự được một thời điểm rồi bệnh tật lại gõ cửa. Vào cuối đông năm 1994 bệnh tôi lại trở nặng, dù châm cứu trâm bóp thuốc men cũng chẳng khỏi được. Lúc bấy giờ tôi còn bị thêm một chứng bệnh nữa, hễ cứ nhói đau ở tim là tôi liền bị ngất xỉu. Tôi bị bất tỉnh số đông, bệnh đau đầu cũng không thuần túy nữa mà bác bỏ sĩ nói bị “rối loàn tiền đình trung ương” và kết luận không chữa được. Khổ nhất vẫn là đau dây thần kinh tọa nó làm cho hệ cơ của tôi khi đi lại cứ cứng lại rất đau nhức, rồi chuột rút có đêm không ngủ được vì nó rút hết chỗ này đến chỗ khác. Những năm đó các con tôi cũng đã lên Hà Nội học, vừa khiến vừa học cùng với tiền chắt bóp tằn nhân thể tôi gửi cho hàng tháng, chúng thuê một căn phòng 6m2. Tôi cũng lên đó một thời gian để điều trị tại viện 108, với thu nhập ít ỏi của tôi không đủ trang trải mà bệnh thì cũng không thuyên giảm nên tôi lại trở về Hà Tu. Tôi phải cố tỏ ra khỏe hơn trước mặt các con để chúng cho tôi về. Về đến nhà cùng với đống bệnh tôi gục ngã và nằm bê bết trên giường. Tôi lại tham gia vấn đề trị tại viện Đông y của Quảng Ninh. Bệnh tôi nặng và hoàn cảnh ngang trái nên các y chưng sĩ cũng luôn bỏ ra cho tôi những để mắt và ưu ái trong khả năng của họ. Chẳng có cái khổ nào lại có thể khổ hơn, tôi hết sạch tiền, là bệnh nhân một gói mì tôm bẻ đôi chia thành hai bữa, đôi khi nó cũng biến thành “xa xỉ” trong hoàn cảnh của tôi lúc bấy giờ. Đói như thế, tiền lại chẳng có tôi xin ra viện, bác sĩ không thể tinh được nói bệnh vẫn còn nặng thế sao lại ra, tôi một mực xin về nên bác bỏ sĩ đành đồng ý. Tự vẫn lần thứ nhì Thần Chết cũng không gọi tôi đi… Về nhà tôi cảm thu được nguy cơ bản thân mình lại nằm liệt như lần trước. Nghĩ đến con, nghĩ đến mai sau của chúng, ngẫm lại quãng đời trong khoảng khi mình xuất hiện cho tới nay có được mấy ngày mạnh mẽ, vui vẻ? Chỉ thấy toàn những khổ sở đau buồn, những món nợ hết khoản này đến khoản khác, biết đến bao giờ mới thoát khỏi được cái kiếp này! Tôi gắng gượng gập vùng vẫy để có thể dậy được, mua hộp dầu gió tự xoa bóp cho người ấm lên và đỡ đau hơn. Mấy hôm tôi cứ làm tương tự để có thể đi tới được nơi tôi cần tới nhưng đều thất bại. Rồi tôi quyết định bữa nay dậy sớm hơn một chút, tôi thoa bóp tập 30 phút trên giường, dậy và thấy có thể đi được. Tôi mặc phổ quát áo quần, cầm một đoạn dây giấu tham gia trong bụng, nó dùng để buộc những hòn đá to nặng để khi tôi nhảy cầu tôi sẽ không nổi lên được. Tôi lần mò tậu tới khu đập tràn mới xây với nhu cầu giải thoát cho bản thân. Định mệnh thật trớ trêu khi tôi sử dụng hết nỗ lực vượt qua gian khổ để đi được đến đó, trong cái lanh tanh cô tịch của buổi sớm, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của một người thanh nữ: “Con ơi, con chết như vậy mẹ cũng chẳng thiết sống nữa…”. Tôi trông thấy tiếng khóc thê lương ấy là của người láng giềng cách nhà tôi một quãng. Bác ấy vừa mất đứa đại trượng phu do bị bệnh mà chết. Ở nhà kèn trống vẫn còn thổi mà người mẹ buồn bã đã trốn ra đây định tự vẫn theo con. Tôi nỗ lực thật với tốc độ cao để có thể lao ra ôm lấy bà ấy, nước mắt lưng tròng thấm đượm nỗi đau cùng khổ. Có cái cảnh nào người trầm mình lại cứu người trầm mình… ngửa mặt lên trời cao hỏi ông trời có thấu??? Hai người phụ nữ ấp ủ chặt nhau khóc giữa mênh mông bể khổ. Nước mắt của bà ấy đã đánh thức trái tim ích kỷ của tôi, rằng người ở lại mới là đau thương nhất, rằng các con tôi liệu có chịu nổi mất mát này… Tuy tôi có thể như bù nhìn nằm đấy sống cuộc thế thực vật, nhưng có thể vẫn là hơi ấm và tình thương của mẫu tử luôn bên cạnh và sưởi ấm các con tôi. Sau sự việc đó tôi bình tĩnh lại, quyết định vay mượn tiền đi vào Hà Tĩnh gặp mặt một vị thầy lang có tiếng để lấy thuốc về uống. 100 thang thuốc tôi uống tới thang thứ 80 cũng có đỡ hơn cùng với liệu trình trâm bóp châm cứu của một bác sĩ gần nhà. Rồi cũng vào viện điều trị tiếp, rồi đắp thuốc, châm cứu… Nhưng dù có cố gắng thế nào thân thể tôi vẫn như kẻ tạm bợ èo uột. Thoát khỏi bể khổ nhờ cuốn Thiên Thư Một ngày tôi đi qua nhà người bạn cũng cùng khu ở với tôi, cháu Dũng là con cô ấy. Nó nhiều người biết đến phá phách nghịch ngợm, sau này còn nghiện xì ke. Hôm ấy tôi trông thấy cháu rất hồng hào khỏe mạnh không giống như thằng xì ke hồi trước, mà đợt gần đây tôi không thấy nó quậy nữa. Còn thấy mẹ nó đôi lúc sang tôi kể lể nó đọc cái gì gì đó mà tôi không nhớ được, vì khi đó tôi còn rất đau đớn nên không xem xét. Rằng nó học cái đó nó đã đổi mới rồi. Hôm ấy thấy tôi như que củi khô đi qua cửa, Dũng gọi tôi vào. Nó nói rằng cô đọc cái này đi tốt lắm đấy. Nghe giọng nói thành tâm và thấy nó mới đây đã đổi mới gần như, từ thân thể tới tính tình như không phải thằng Dũng nữa. Lúc đầu nhìn cuốn sách tôi nản lắm, bản thân đau đớn thế này có đọc nổi không? Rồi tôi nổi ý tò mò muốn nhân thức cái gì đã đổi mới được thằng xì ke vậy. Tôi cầm cuốn sách ấy về mục đích chỉ để thỏa mãn yếu tố đó. Tôi đọc sách mỗi ngày, cuốn sách đã giải đáp cho tôi về những mất mát bệnh tật mà tôi đã trải qua.Tôi đọc sách mỗi ngày, cuốn sách đã tư vấn cho tôi về những mất mát bệnh tật mà tôi đã trải qua. Khi về nhà tôi ngay lập tức tạo dựng ra, vì tôi rất mệt nên tôi nằm đọc. Nhì tay tôi nâng cuốn sách tới khi tôi trông thấy đã đọc được gần 30 trang tôi cũng không phải thấy mỏi. Nhân tố kỳ diệu nào đã xảy ra vậy? Tôi rất quá bất ngờ vì sao tay tôi không bị mỏi, mọi khi chỉ nâng vật nhẹ lên một tẹo đã rất mỏi rồi, vậy sao đọc cuốn sách này tôi cầm lâu vậy mà không sao cả? Thật tuyệt vời. Tôi được chiêm nghiệm huyền năng của Phật Pháp Khi tôi đọc đến bài giảng thứ năm trong cuốn Chuyển Pháp Luân của Pháp Luân Đại Pháp, những vấn đề kỳ diệu liên tục tới với tôi. Ngày trước mỗi khi trở dậy nâng bản thân mình lên rất khổ cực, giờ cái đau ấy đã thuyên giảm phần đông. Trong bao lăm năm tôi chưa bao giờ có được một giấc ngủ sâu, thường chỉ 2-3 mang tiếng thức giấc. Khi tôi đọc tới bài giảng thứ 5 tôi đã ngủ sâu được 4 tiếng ngon lành. Dù trước đây tôi đã từng chạy laze lọc máu để ngủ được nhưng đều thất bại. Khi tỉnh dậy tôi thấy cơ thể thật sảng khoái, cảm giác từng quên khuấy hàng chục năm đã quay lại – Hạnh Phúc ngập tràn. Hôm đó tôi đã xách được mấy xô đất để có thể tự trồng khóm hoa trước nhà, toàn thân thể tôi không còn bị đau nhức nữa như nhân tố thần tiên vậy. Nếu không đích thực tự trải nghiệm qua tôi sẽ không bao giờ tin điều ấy. Khiến sao chỉ đọc có một cuốn sách mà có thể thay đổi được phổ thông thứ tương tự??? Tôi đã tănTôi đã tăng cân trở lại và êm ấm mỗi ngày. Một điều kỳ diệu nữa, tâm tưởng tôi không còn u uất sầu não như trước. Cái tính nóng tính cáu bẳn hình thành trong khi tôi mang bệnh, hễ người nào động vào là tôi cảu nhảu quát mắng. Sau khi đọc sách tôi nắm bắt cái tính đó phải bỏ, đều là những thứ xấu xí là những “u cục” cần cắt bỏ khỏi tâm khảm tôi. Mỗi lần mở cuốn sách ấy ra đọc, nước mắt tôi lại rưng rưng, những gì là bí mật, những gì là Thiên cơ từ từ hé tạo dựng cho tôi biết đây chính là đoạn đường đi về chân ngã, là đoạn đường giải thoát chân chính nhất trên cõi tục này. Tôi không còn âu sầu nữa, Pháp Luân Công như ánh sáng tinh thần giải thích cho tôi hiểu vì sao tôi phổ biến bệnh tật thế, tại sao tôi mất mát đa dạng thế, một chút vui vẻ riêng tư như bao người đàn bà khác cũng không thành. luyen congTôi mở đầu luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công. Cơ thể tôi đổi mới từng ngày. anh luyen congCuộc sống không còn là âm phủ nữa. Ý thức tôi trở nên thanh tú sau mỗi lần luyện công. Tôi bắt đầu học năm bài công pháp của Pháp Luân Công. Tôi nắm bắt được đây là công pháp tính mệnh song tu, đòi hỏi vừa tự tu sửa những thói hư tật xấu của chính mình, từ nghĩ suy cũng nên là thiện. Không được lấy hoặc tranh đoạt những gì không thuộc về chính mình, không làm hại người khác… xoành xoạch đề cao tính tình theo tiêu chuẩn Chân Thiện Nhẫn. Luyện năm bài công pháp để trường thọ. Nguyên lý thấp nhất của 5 bài công pháp ấy là đả thông và tiếp nối dòng năng lượng nội tại trong thân thể mỗi chúng ta. Đừng nhanh nhẹn kết luận nếu như không muốn ân hận tiếc nuối về sau Đến nay tôi đã tu luyện được nhì năm, cơ thể rất dịu dàng. Tôi đã khỏi hẳn bệnh đau bao tử, tiền đình trung ương đã khỏi 80%. Căn bệnh quái bất lương thần kinh tọa đã từng quật ngã tôi nằm liệt giường liệt chiếu nay thuyên giảm chỉ còn lại một tẹo khó chịu. Tôi ngủ tốt, ăn ngon và cân đã tăng quay về. Tôi có sức khỏe và mua được một công việc có doanh thu để bất biến cuộc sống. Các con tôi thoát khỏi cảnh chăm mẹ liệt giường liệt chiếu. Tôi lại còn dè xẻn được một khoản tiền thuốc đúng ra tôi phải mất, những bài công pháp sẽ thay những viên thuốc tôi uống mỗi ngày. Thực ra nó còn hoàn hảo hơn thế đầy đủ, trải nghiệm sẽ tới với những người nào có niềm tin. 5Tôi thoát khỏi cảnh liệt giường liệt chiếu, các con tôi chẳng phải chịu cảnh để mắt người mẹ bé dại đau bệnh tật như trước nữa. Hiện giờ thì tôi đã nhân thức, tại sao nhì lần trẫm mình mà không thành. Là Thần Phật đã ban cho tôi cơ hội sống để được bết tới Pháp Luân Đại Pháp, cho tôi cơ hội để tu luyện Đại Pháp, để có thể hiểu được trị giá thực thụ của khiến người. Cảm ơn Đại Pháp, từ tận đáy lòng, với số đông sự tôn kính tôi hàm ân nhà sáng lập ra Pháp Luân Đại Pháp, ngài đã ban tặng cho cõi tục một món vàng vô giá. Mặc dầu ở đâu hay bất cứ ai còn chưa hiểu về Pháp Luân Công. Vì nghe một bạn nào đó với mục đích không thuần túy của họ, đưa tin sai sự thật còn có thể nói ra những điều chưa tốt về Pháp môn này. Bởi vì tôi tin chắc rằng họ chưa đọc nó và bạn cũng chỉ nghe lại những điều họ nói. Xin hãy lắng nghe những lời nói thành tâm trong khoảng trái tim chúng tôi, những người tu luyện chân chính và đang thực thụ được lợi ích lợi từ bộ Pháp này. Đừng vội vàng kết luận một bạn nào đó khi bạn chưa nắm rõ họ là tốt hay xấu. Nếu không, khi  những sự việc qua đi bạn sẽ ăn năn tiếc nuối cả thế cuộc. Tôi soạn bài này mong đem sự thực về Pháp Luân Công tới với quần chúng, về trị giá tuyệt vời của nó. Đã có hàng nghìn, hàng nghìn người vietnam đang tu luyện và đầy đủ vấn đề kỳ diệu chỉ có thể xảy ra trong cũ rích tích. Xin gửi tới người mua một câu chuyện bé nhỏ của tôi, trong muôn ngàn câu chuyện thần kỳ ở vietnam cũng như trên toàn trái đất về những người tu luyện Pháp Luân Công. Hà Tu – Thành Phường Hạ Long – Quảng Ninh Ngày 30 bốn tuần 8 năm 2016 Tác giả: Lê Thị Lan Máy tính bảng: 093.421.4418 Đọc thêm:
Đọc thêm: tinmoinhat


Hãy Comment chuẩn SEO vừa làm tốt cho site của Bạn vừa không bị GOOGLE phạt. Nếu muốn lấy backlink hãy chèn URL không chèn code gắn text link. Biểu tượng hài hướcEmoticon