Thái Lộc cùng mẹ tại buổi lễ khai giảng
Thái Lộc kể:
Từ lúc bé bỏng, tôi đã sống với ông bà ngoại ở quê huyện Ba Tri, tỉnh Bến Tre. Ông bà ngoại cũng không kể gì với tôi về ba mẹ của bản thân mình.
Tới năm lớp 7, ông ngoại bị bệnh. Để luôn thể cho việc điều trị bệnh cho ông ngoại, tôi theo ông lên ở cùng với mẹ ở TP Bến Tre. 1 năm sau, ông ngoại tắt thở. Đây cũng là mất mát lớn đối với tôi nhưng phải bằng lòng.
Trong khoảng lúc ông ngoại mất, sự niềm nở, mến thương của mái nhà đối với tôi không còn rộng rãi. Tới hè năm lớp 8, tôi vô tình nghe được cuộc laptop của mẹ. Tôi không tin những gì mình nghe được, rằng tôi chẳng phải là dòng máu của mẹ, chẳng phải là con đẻ của mẹ bản thân mình.
Thì ra mẹ ruột tôi lúc sinh tôi được 30 phút thì tắt thở do mất nhiều máu. Mẹ nuôi tôi lúc đó đã lớn tuổi, biết được cảnh ngộ mà thương xót kiếm được tôi về nuôi. Để nhân tiện cho công việc, mẹ gửi tôi về cho ông bà ngoại để mắt. Lúc này, tôi hiểu ra phần nhiều. Sự thực âu sầu làm tôi khóc không thành tiếng. Tim tôi đã tan vỡ ra và tôi đã bị mất đi đi niềm vui thơ ngây ấy. Cũng trong khoảng đó, tôi ít chuyện trò, ít xúc tiếp với mái ấm hơn. Ngoài giờ học, tôi về nhà chỉ nhân thức lặng lẽ giam chính mình trong phòng. Nhẩn nha, tôi theo bằng hữu đi chơi cho vơi nỗi bi tráng. Và tôi đã không lo học kể trong khoảng đây. Mẹ khởi đầu nghi vấn kiểm tra tôi 2 tuần đi học nhưng tập toàn giấy trắng.
Mẹ lo lắm. Mẹ ngưng việc học của tôi và xin bảo lưu kết quả. Tối chủ nhật đó mẹ nói với tôi rằng: “Tương lai mẹ sẽ đưa con lên TP.HCM học tập”..
Tôi không tin tham gia tai chính mình. Tôi hỏi lại: “Tại sao mẹ lại cho con đi học xa như vậy?. Con đi học xa mẹ có bi lụy hay không? ”. Tôi chợt nhìn tham gia mắt mẹ. Mẹ khóc và nói: “Con đi học xa mẹ bi quan lắm. Mẹ chỉ có chính mình con, con đi học xa, nhà sẽ rất vắng. Nhưng mẹ muốn kết quả học tập và tương lai của con tốt hơn. Dù bi quan bí quyết mấy, mẹ vẫn có thể chấp thu được”.
Hôm sau, mẹ đưa tôi lên Sài Gòn tham gia một trường nội trú. Tôi thật sự không muốn bước vào ngôi trường có hàng rào cao như thế. Tôi nghĩ sẽ ngột ngạt lắm. Nhưng tôi không có sự lựa chọn. Mẹ đã làm cho giấy má nhập học và trường đã kiếm được tôi. Tôi khiến cho quen trường mới, lớp mới.
Phổ quát sinh viên trong trường xem xét theo dõi khi nghe Thái Lộc kể câu chuyện của mình. Ai cũng xúc động
Trong tôi giờ đây sinh ra những nghĩ suy không tốt về mẹ mà trước đây tôi chưa từng có: “Có phải mẹ ghét bỏ tôi, không muốn lo cho tôi. Mẹ muốn tôi học nội trú để bớt đi bổn phận sao?”. Từ đó, dần dà tôi không còn thương mẹ như trước. Cũng từ đó, tôi cảm giác thấy nhà là nơi buồn bực, tẻ nhạt. Tôi không muốn về đó. Tôi muốn né tránh hầu hết mọi thứ can dự tới mẹ. Thời gian của tôi ở trường vào cuối tuần còn đa dạng hơn về nhà. Chưa bao giờ tôi thấy khoảng cách thức giữa chính mình và mẹ lớn tới vậy.
Đầu niên học vừa qua, tôi chuyển sang trường THPT Nhân Việt. Đây là ngôi trường tôi tự xin vào học, tự xin đi nộp biển sơ. Lúc đầu, tôi không muốn học ở trường mới vì thấy sức học của tôi không phù hợp. Nhưng nhờ vào sự động viên của thầy cô, anh em mà tôi đã cố gắng. Và tôi thấy bản thân đã đúng khi có quyết định này. Bởi ở đây, tôi không chỉ được ân cần, dạy dỗ về kiến thức mà còn được dạy về hàm ân công phu phụ vương mẹ. Cũng trong khoảng đó, tôi kiếm được thức được mọi chuyện. Tôi nắm bắt biết hơn, chín chắn hơn. Tôi hiểu được, có thể tôi kém hên nhưng bù lại mẹ đã cho tôi quá phổ biến. Mẹ đã nuôi lớn tôi có được vóc dáng, hình hài như bữa nay. Tôi thầm hàm ơn mẹ.
Tôi cũng nắm bắt được rằng, do khi nhận tôi về nuôi, mẹ đã lớn tuổi. Mẹ không muốn tôi bi lụy khi nhân thức sự thật và không muốn tôi phải nghe những lời dị nghị nên mẹ mới gửi tôi về với ông bà ngoại. Giờ đây, dù đã ngoài 60 tuổi nhưng hằng ngày, mẹ phải vất vả khiến việc để nuôi tôi ăn học. Mẹ đã nuôi nấng tôi, dẫu không máu mủ cật ruột. Vượt lên bao lời đàm tiếu của thế gian.
Mẹ đã giúp tôi trông thấy: “Dù có chuyện gì xảy ra mẹ vẫn không bỏ rơi tôi”. Thế mà từ nhỏ dại tới giờ tôi đã làm mẹ khóc phổ thông hơn cười. Tôi có thể bỏ ra tình cảm, thời gian gọi laptop cho đồng đội hàng tiếng đồng biển thì thầm mà vẫn không đủ. Nhưng với mẹ, tôi thườngng rỉ tai chưa đầy 5 phút. Nhiều lúc tôi muốn ngồi thủ thỉ với mẹ để nhị mẹ con hiểu nhau hơn nhưng tôi không làm được. Tôi hối hận và tự giày vò phiên bản thân chính mình, nếu nghĩ suy chín chắn hơn đã không khiến cho mẹ bi hùng đa dạng tương tự.
Giờ đây, tôi đã lớn và đã khá trưởng thành. Tôi đã nhìn thấy: Hằng ngày mẹ vẫn khiếp sợ cho tôi. Nhìn mẹ, tôi nghĩ đến cây dừa. Dáng gầy guộc nhưng luôn vươn cao tạo quả ngọt cho đời. Dáng mẹ nặng nhọc với gánh nặng mưu sinh nhọc nhằn để tôi có được những gì tốt đẹp nhất.
Tôi cũng đã nắm bắt nguyên do, mẹ cho tôi đi học xa. Lý do mẹ hay la mắng…Số đông là bởi vì mẹ thương tôi. Mẹ muốn tôi tự lập, mạnh khỏe, vươn cao, vươn xa như những hàng dừa ở quê. Dẫu cho bão tố tới đâu thì thân dừa vẫn thẳng, lá vẫn xanh. Tôi cũng phải tương tự. Kiên trì, vững vàng ngẩng cao đầu đương đầu với nghịch cảnh và luôn hiểu rằng: “Phía trước là đoạn đường đi đến tương lai còn phía sau tôi là mẹ. Mẹ là mái nhà, là quê hương, là nơi tôi khát khao được quay trở về”.
Thời gian trôi qua thật với tốc độ cao. Mới đó mà đã 17 năm. Con xin lỗi mẹ vì những lần con ngang bướng, không nghe lời mẹ, khiến mẹ bi tráng, mẹ khóc. Và con còn nợ mẹ hai từ cảm ơn. Cảm ơn mẹ. Cảm ơn thế cục đã mang mẹ tới với con.
Mẹ ơi!. Niên học này là năm cuối cấp. Là bước đột phá quyết định tương lai của con. chậm tiến độ là niềm tin, niềm vui vẻ mẹ đặt vào con. Con sẽ không làm mẹ thuyệt vọng. Con sẽ cố gắng, nỗ lực bằng những gì đang có. Con sẽ chấp hành được mơ ước của mình. Con hứa hẹn sẽ không khiến nước mắt mẹ rơi thêm một lần nào nữa. Ví như có rơi thì con hy vọng đó chính là giọt nước mắt êm ấm bởi sự trưởng thành của con. Con sẽ biết trân trọng những gì mẹ dành cho con.
Xem tại: tinmoinhat
Hãy Comment chuẩn SEO vừa làm tốt cho site của Bạn vừa không bị GOOGLE phạt. Nếu muốn lấy backlink hãy chèn URL không chèn code gắn text link. Biểu tượng hài hướcEmoticon